Đàn bà đẹp -Út, con về mau đi. Người đàn bà đó coi hiền lành vậy mà thành quỷ rồi. * Thùy không lên nhà mà đi tuốt ra hè, hướng mộ ba má. Cô không ghé thăm mộ, cô không muốn nói gì với ba má lúc này. Thùy ghé chỗ cái ao cạn có bọng cây gáo. Đáy ao đã trơ những đường nứt lớn, bong tróc. Cái bọng cây trên bờ ao nghiêng nghiêng một dáng khô. Mùa hè hai năm trước ai đó đã đổ rác vào đó và đốt lên. Cây gáo đã chết, lớp vỏ cái ruột cháy xém, cái bọng cây trơ dưới nắng. Anh Hai nói mùa hạn năm sau anh vét ao, thả cá, trồng thêm gáo. Thùy về sẽ không còn phải tức mình cái vụ bọng cây thời thơ ấu của hai anh em bị đốt, bị chết. Cây gáo bọng không nên chết, nó là những gì còn lại của thời anh em Thùy như tay như chân. Thùy nhớ năm đó cô khoảng bảy tuổi, anh Hai chín tuổi đang leo tuốt tên nhánh gáo, thấy em gái chấp chới dưới ao anh đã nhảy ùm xuống nước. Thùy chìm và Thùy lôi anh Hai chìm theo. Coi như chết cả hai rồi. Nhưng cuối cùng Thùy được kéo vào bờ. Thùy không biết ...
Những đứa trẻ ven sông Hậu. Không phải cảnh sông nước mà là cảnh một năm được gặp mẹ một lần. Cái gì đày ải kiếp trẻ thơ? BÃI CHỜ MẸ Thằng Tỉ thích nói chuyện với đôi dép. Thằng Nhóc lại cực kỳ căm ghét chuyện nhảm nhí đó. Hễ nhìn thấy Tỉ ngồi một mình là nó hoài nghi Tỉ đang nói chuyện với đôi dép. Nó hết nhăn nhó rồi tới dậm chân. Lý do vì sao nó lại dị ứng với chuyện rất riêng tư của Tỉ? Không ai biết. Cho tới một ngày Nhóc chịu hết nổi nó đem đôi dép của Tỉ quăng ra nơi xa nhất của sông Hậu. -Tao quăng chỗ nào nước chảy mạnh nhất. Nó không có trôi đâu, vì nó chìm mất tiêu rồi. -Tao sẽ quánh cho má mày nhìn không ra. Vậy là Tỉ đánh tới tấp. Đương nhiên Nhóc không ngồi yên. Nhưng mà Tỉ đang giận quá mà hình như cái giận nó có sức mạnh nên Nhóc cứ bị đánh tới tấp. Chừng thầy giáo phát hiện thì lổ mũi Nhóc ăn trầu. Tỉ chẳng bị sao cả nhưng mặt nó đỏ như là bị đánh giập hết mặt mày. Xét về thương tích thì Tỉ quá nhẫn tâm. Xét về nguồn gốc câu chuyện thì Nhóc khó được ân xá. Người t...