Những đứa trẻ ven sông Hậu. Không phải cảnh sông nước mà là cảnh một năm được gặp mẹ một lần. Cái gì đày ải kiếp trẻ thơ? BÃI CHỜ MẸ Thằng Tỉ thích nói chuyện với đôi dép. Thằng Nhóc lại cực kỳ căm ghét chuyện nhảm nhí đó. Hễ nhìn thấy Tỉ ngồi một mình là nó hoài nghi Tỉ đang nói chuyện với đôi dép. Nó hết nhăn nhó rồi tới dậm chân. Lý do vì sao nó lại dị ứng với chuyện rất riêng tư của Tỉ? Không ai biết. Cho tới một ngày Nhóc chịu hết nổi nó đem đôi dép của Tỉ quăng ra nơi xa nhất của sông Hậu. -Tao quăng chỗ nào nước chảy mạnh nhất. Nó không có trôi đâu, vì nó chìm mất tiêu rồi. -Tao sẽ quánh cho má mày nhìn không ra. Vậy là Tỉ đánh tới tấp. Đương nhiên Nhóc không ngồi yên. Nhưng mà Tỉ đang giận quá mà hình như cái giận nó có sức mạnh nên Nhóc cứ bị đánh tới tấp. Chừng thầy giáo phát hiện thì lổ mũi Nhóc ăn trầu. Tỉ chẳng bị sao cả nhưng mặt nó đỏ như là bị đánh giập hết mặt mày. Xét về thương tích thì Tỉ quá nhẫn tâm. Xét về nguồn gốc câu chuyện thì Nhóc khó được ân xá. Người t...