Sống trên cà kheo Bạn hỏi tôi vì sao khoa học càng phát triển con người càng hung ác. Vì sao những tác phẩm chống tiêu cực lại bị lép vế. Vai trò của văn học và vai trò của chính bạn, một người viết văn trước thực trạng xã hội. Tôi nhỏ bé trước cái mênh mông của thực trạng xã hội . Biết trả lời với bạn sao đây. Tôi nhớ năm tôi chín mười tuổi gì đó, khi vào chùa, nhìn tranh vẽ cảnh mười hai cửa ngục, tôi sợ lắm. Tôi nghĩ mình không nên vi phạm, không nên vào địa ngục. Lớn một chút tôi được dạy không có địa ngục, không có tiên phật. Vậy là tôi chẳng sợ gì nữa, vô tư gieo thù chuốc oán…Khuất mắt mọi người, tôi ham một cây viết mới của bạn, vậy là vói tay lấy. Tôi đủ ma lanh để biết mình làm cái gì được khen, làm cái gì thì bị chê. Nên chỉ biểu diễn giữa mặt trời những điều thuận mắt mọi người. Còn những thứ người khác lên án tôi làm trong bóng tối, lúc khuất sau một bình phông nào đó. Mọi thứ cứ chấp chới, mù mờ, bất ổn, dưới mắt tôi. Tôi càng học, càng làm việc, cà...