MưỜI BẢY CÂY SỐ ĐưỜNG MA Mưa chỉ lắc rắc nhưng trời chuyển tối mịt. Mới hơn tám giờ mà tưởng như đã gần nửa đêm. Tôi tranh thủ ghé cây xăng. Trong bình còn hơn nửa lít nhưng đi tối cần phải đầy đặn cho yên bụng. Cái lạnh của mưa lâm râm làm cho đêm như nặng hơn. Mọi người không ai muốn ra đường. Tôi cũng mong mau tới nhà. Cái nôn nóng đó đã làm tôi bỏ qua bàn tay vẫy của một người phụ nữ. Gương mặt đen đúa của chị với cặp mắt đỏ tôi từng gặp trên chuyến xe từ Sài Gòn về đã kéo tôi quay lại. Chị tên Hua, nhà ở dưới xóm tôi một đỗi. Tôi và chị ngồi cùng một băng ghế trong một chuyến xe. Mặt chị háo hức nhưng nét lo âu hằn rõ làm chị như ngơ ngác hơn giữa đông đảo xe cộ. Ngồi yên chỗ, chị kéo bọc bánh mì đồ sộ ra vuốt ve. -Chú coi tôi mua đúng loại bánh mì Bình Chánh nè. Thơm lắm. Nhai ngọt miệng. Mấy lần trước mua lầm về ăn lạt xèo. Tôi chỉ lấy mắt nhìn chị. Thấy tội nghiệp. Chắc chị hình dung cảnh bầy con mình đang ôm mấy ổ bánh mì gần bằng tụi nó nhai ngon làn...