Từ hồi tôi theo chồng, má và em tôi chuyển về sống nơi khác, tôi ít có dịp về xứ. Mấy người bạn nói: “Sanh ra ở Châu Phong à? Nghe nói Chăm nhiều lắm, về đó chơi đi”. Nhà tôi giữa hai xóm Chăm, ở đó còn khá nhiều bạn bè, bà con lối xóm. Nhắc tới quê, tôi chợt thèm gặp một gương mặt ngăm đen. Anh là người Chăm có hai mắt to như người Ấn Độ. Xóm Chăm lạ hoắc. Nhà Da Pha nằm cặp con đường dẫn về tuyến dân cư mới, với những ngôi nhà sàn cao cẳng lợp tôn màu hồng tươi rói. Vợ Da Pha không đẹp nhưng vui tính. Dường như tục cấm cung đã không đá động tới đời chị. Thấy khách, miệng chị cười đầy, mắt sáng một vẻ tự tin. - Da Pha hay dẫn khách về đây chơi lắm chị ơi! Nhà của họ gọn nhưng dài. Bên trong đầy đủ tiện nghi, có cả máy nước nóng, máy hút bụi và máy giặt. - Em không chịu mấy thứ này, tốn điện. Ảnh nói có nó em đỡ cực. Làm phụ nữ công việc nhà cửa bớt được cái nào đỡ cái đó. Chỗ bệnh viện nhiều thứ lắm, về còn bệnh nhân ở nhà, bà con trong xóm có mệt đi không nổi là ảnh chạ...